Các ngày lễ quốc tế trong tháng 9. Ngoài các ngày lễ trong tháng 9 nổi bật được chúng tôi nêu ra ở bên trên, chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu về các ngày lễ quốc tế khác ở bên dưới đây: Ngày 05/09: Ngày Quốc tế Từ thiện (International Day of Charity). Ngày 08/09: Ngày Quốc tế Người đã đi cho bao tháng ngày Chìm khuất trong mơ. [ĐK:] Nhớ về em trong những lúc cô đơn trở về Nhớ về em, nhớ ánh mắt môi cười thơ ngây Nhớ về em trong tiếc nuối nhớ mong Trong chờ trở về chốn xưa Trọn cả suốt đời này ta vẫn thương nhớ về em. 2) Khát khao thành công. Khát khao thành công cũng là cách để bạn phát hiện ra đam mê. Tôi biết vài người trước kia nghèo kiết xác. Nhưng họ có đam mê mãnh liệt với tiền. Tôi không biết chính xác việc họ làm, nhưng giờ đây kết quả cũng khá hơn nhiều người. Làm việc chưa đủ 12 tháng có được nghỉ phép năm? Theo quy định tại khoản 2 điều 113 Bộ luật lao động 2019 quy định :” 2. Người lao động làm việc chưa đủ 12 tháng cho một người sử dụng lao động thì số ngày nghỉ hằng năm theo tỷ lệ tương ứng với số tháng làm Những tháng có 30 ngày. Và trong 1 năm các tháng có 30 ngày gồm có: Tháng 4, Tháng 6, Tháng 9, Tháng 11. Những tháng có 29, 28 ngày. Riêng Tháng 2 đối với năm nhuận có 29 ngày, năm không nhuận có 28 ngày. Hy vọng, qua bài viết “Những tháng có 31, 30, 29, 28 ngày?” bạn đã hiểu hơn . Cách đây 5 năm nếu hỏi đam mê là gì, tôi sẽ trả lời bạn đó là trở nên xuất sắc trước phụ nữ. Cách đây 7 năm cùng câu hỏi này internet sẽ là đáp án của tôi. Còn nếu trước đó có lẽ câu trả lời sẽ chỉ là… TRANG GIẤY TRẮNG. Tôi là một người hiểu tương đối rõ về bản thân mình. Người ta gọi đó là may mắn. Ngay từ bé tôi đã biết mình muốn gì? Mình khao khát thứ gì? Và thứ gì khiến mình chán, không hứng thú. Tuy nhiên không phải ai cũng may mắn như vậy. Linh, một cô em của tôi. Học 2 bằng đại học, tốt nghiệp loại giỏi và hiện làm spa. Một công việc chỉ cần tốt nghiệp trình độ phổ thông. Phương, một người bạn của tôi. Cứ làm rồi bỏ, làm rồi bỏ. Vì thấy bản thân mình không hứng thú với công việc cũ. Nam, một người em của tôi. Sau khi kinh doanh một thời gian dài. Cậu mới phát hiện ra đam mê của mình không thể kiếm ra tiền. Nếu không phát hiện ra đam mê là gì? Bạn sẽ rất dễ rơi vào vòng xoáy của những người bạn tôi phía trên. Bạn sẽ dễ rơi vào hoàn cảnh Đi đến cuối đường rồi mới biết mình đang lạc đường. Nếu cách đây vài thập kỷ, hỏi ai đó về đam mê là gì? Có lẽ người ta sẽ đập vào tai bạn rằng “Đam mê là thứ xa xỉ của kẻ nhà giàu nào đó.” Đúng vậy, khi xưa chỉ những thứ gì đó xa xỉ như đồ cổ, xe cộ, tiền vàng ghê gớm gì đó mới là đam mê. Tuy nhiên, đó chỉ là câu chuyện của dĩ vãng. Đam mê theo định nghĩa của wikipedia là cảm giác mong muốn, khát khao có được ai đó hay làm được gì đó, bị hấp dẫn bởi một sự vật, sự việc. Cụm từ đam mê, trong quá khứ, thường thấy trong việc miêu tả tình yêu và dục vọng, cùng với “ham muốn”. Tại thời điểm hiện tại, từ đam mê được dùng chủ yếu vào việc diễn tả một sự khao khát trong sự nghiệp. Theo một cách dễ hiểu hơn. Đam mê có nghĩa là cái cảm giác bạn thực sự khát khao, có ham muốn cháy bỏng về một sự vật hay sự việc nào đó. Vậy bạn đã hiểu đam mê là gì rồi đúng không? Hãy giúp tôi trả lời tiếp câu hỏi này nhé Nếu một người thích thứ gì đó liệu có được gọi là đam mê? Ngắn gọn, Không. Tôi thích uống trà nhưng đó không thể là đam mê. Bạn thích lượn phố và nó cũng không thể nào gọi là đam mê được. Đam mê phải theo kèm nhiều yếu tố khác nữa! Cụ thể hơn, cảm xúc của bạn phải thay đổi khi mắt thấy hoặc tai nghe, bạn sẽ muốn say mê cùng nó quên thời gian, thậm chí là phát điên hoặc phát cuồng vì nó. Ví dụ đam mê với đồ ăn. Cứ nhìn thấy các món ngon là bạn không kiềm chế được. Đam mê du lịch, chỉ chờ có cơ hội để được đi, Một số người thì chọn cho mình công nghệ làm đam mê, có người gọi viết là đam mê, có người khao khát được nói và trình bày ý tưởng, hoặc cũng có người ưa đạp xe lượn lờ qua các con phố… Đam mê có từ đâu? Một trong những lý do mà tôi có thể nhận biết từ rất sớm đam mê có từ đâu là vì 1 trong 2 điều này. 1 Phát hiện ra đam mê vì tính tò mò cao Nếu bạn có tính tò mò cao giống tôi, có lẽ hiện tại bạn cũng đã thực sự hiểu đam mê là gì rồi? Đam mê bắt nguồn từ tò mò, những người tò mò sẽ muốn khám phá mọi thứ xung quanh. Và mỗi khi họ chinh phục được thứ gì đó, họ lại vui sướng và tiếp tục tò mò sâu hơn. Cốt là để thỏa mãn cảm xúc bản thân. Ví dụ từ bé tôi đã bị mê hoặc bởi tong đơ cắt tóc. Nếu không là Lai H. như hiện tại, có lẽ tôi đã làm một anh barber nào đó rồi. Tôi từng cắt hỏng khoảng 5 cái đầu. Đứa em, đứa cháu, thằng bạn dũng cảm, chó của tôi, và dĩ nhiên tôi là nặng nhất với khoảng vài chục lần. Nhưng điều đó không khiến tôi nản chí. Tôi nhớ mình từng phấn khích thế nào khi cắt được kiểu đầu giống David Beckham. Đến bây giờ, tôi có thể thoải mái cắt được bất cứ kiểu tóc nào mà mình thích. 2 Khát khao thành công Khát khao thành công cũng là cách để bạn phát hiện ra đam mê. Tôi biết vài người trước kia nghèo kiết xác. Nhưng họ có đam mê mãnh liệt với tiền. Tôi không biết chính xác việc họ làm, nhưng giờ đây kết quả cũng khá hơn nhiều người. Nếu bạn chịu dậy từ 5h sáng, thức đến khuya, gác bỏ mọi việc để làm thứ mình muốn làm một cách thường xuyên. Không phải hỏi đam mê là gì nữa đâu. Đó chính là đam mê của bạn. Làm thế nào để biết được đam mê của mình là gì? Làm thế nào để biết được đam mê của mình là gì? Dưới đây là một số cách phổ biến nhất. Sở thích của bạn là gì? Từ sở thích, bạn có thể tiếp nhiên liệu cho nó thành đam mê. Mà này, nhớ là sở thích lành mạnh nhé. Khi xưa có thời gian tôi nghĩ rằng đam mê của mình là chất kích thích. Nhưng nếu tôi duy trì lối suy nghĩ này, có lẽ giờ tôi đang vật vờ đâu đó ngoài lề đường rồi. Thế nên để biết thực sự đam mê là gì? Tôi muốn bạn chọn ra cho mình những thói quen tốt, hoặc những sở thích tốt. Chẳng hạn Bạn có thích đọc sách không? Bạn có thích sưu tập thứ gì không? Có thích làm gì đó không? Ví dụ tôi có một người bạn thích pha chế đồ uống, hiện nay cô ấy đã rất thành công trong việc quản lý quán cafe nho nhỏ của mình rồi. Tôi thấy hiện nay có nhiều người thích chế truyện tranh, nếu bạn là một trong số đó tại sao không thử lập 1 website có chủ đề tương tự? Bạn có muốn dành toàn bộ thời gian cho thứ gì đó không? Cá nhân tôi khi thích cái gì đó, tôi sẽ dành hàng giờ để tham khảo thông tin về nó. Cảm giác càng đọc càng thấy kích thích và hứng thú. Thế là tôi cứ đọc mãi đọc mãi, đọc đến khi nào kiến thức không có gì mới nữa thì thôi. Hoặc tôi cũng có thói quen khi thích bài hát nào là bật đi bật lại bài đó đến lúc chán. Tất nhiên vẫn phải xen lẫn một số bài hát khác chứ không thể nghe liên tiếp được. Còn bạn, thứ gì đang khiến bạn kích thích? Đó là cách phát hiện đam mê thực sự của bạn đó. Bạn có giỏi thứ gì hơn người không? Để biết được đam mê là gì? Tự hỏi bản thân xem mình có thứ gì giỏi hơn người không, hoặc có thứ gì đó “có khả năng” giỏi hơn người không? Chẳng hạn khi phát triển Chính Em, tôi biết khả năng chinh phục của mình tốt hơn rất nhiều người. Vậy nên tôi mới có tiền đề để phát triển nó. Khi bạn giỏi thứ gì đó, thông thường đó cũng chính là đam mê của bạn. Tuy nhiên cũng có thể chỉ là những thứ bạn “cảm thấy” mình có thể phát triển được và tiến xa hơn. Chẳng hạn như “giấc mơ trở thành barber”, hay “giấc mơ trở thành DJ” như ngày trẻ tôi hàng khao khát. Đam mê của những người nổi tiếng là gì? Leo Dicarpio đam mê diễn xuất từ bé. Anh ta có khao khát trở thành một diễn viên xuất sắc nổi tiếng khắp thế giới. Donald Trump có tham vọng trở thành Tổng thống nước Mỹ. Có thể nói đó là đam mê của ông. Nhưng đam mê này chỉ thực sự được tiếp đà khi bị cựu Tổng thống Obama làm bẽ mặt trước đông người. Bill Gates có đam mê làm ra hệ điều hành tốt nhất thời bấy giờ, sau này ông đã tạo ra Microsoft, một trong những công ty nghìn tỷ đô của Mỹ. Và còn rất nhiều những câu chuyện đam mê khác. Tất cả những vĩ nhân trên thế giới này đa số đều có một thứ luôn khát khao và cháy bỏng trong người. Là gì? Bạn tự hỏi. Đó là đam mê. Họ biết chính xác đam mê của mình là gì và theo đuổi nó đến cùng. Hỏi đáp liên quan tới đam mê là gì? Có bao nhiêu kiểu đam mê? Có 2 kiểu đam mê. Một là đam mê hài hòa. Đó là những thứ sở thích của bạn, những thứ khiến bạn hào hứng. Kiểu số 2 là đam mê theo dạng ám ảnh. Khi phát hiện ra đam mê, bạn sẽ rơi vào tình trạng muốn chạy theo nó. Có phải ai cũng biết đam mê của mình là gì không? Không, đa số đều không biết đam mê của mình là gì. Họ chỉ làm theo những gì được dạy dỗ và chỉ bảo. Họ không thực sự biết đam mê của mình. Tại sao đam mê lại quan trọng trong cuộc sống? Nếu theo đuổi thứ gì đó ít hứng thú, bạn rất dễ bỏ cuộc. Nhưng nếu có đam mê, khả năng chịu đựng và vượt nghịch cảnh của bạn sẽ tốt hơn. Nó giúp bạn theo đuổi đến cùng thứ mình muốn. Kết luận Như vậy là chúng ta đã cùng tìm hiểu đam mê là gì? Nội dung bài viết cũng là cách mà tôi và rất nhiều người trên thế giới này tìm ra đam mê là gì và sống với đam mê của chính mình. Nếu bạn có phương pháp nào thú vị, hãy chia sẻ kinh nghiệm bên dưới để mọi người cùng đọc. Đừng ngại chia sẻ, chẳng ai đánh thuế ý tưởng của bạn đâu. Your friend, Lai H. Bài làm Ngày đó, tháng đó, năm đó, chúng ta đã tiễn biệt người nghệ sĩ tài hoa mang trong mình dòng máu nghệ thuật – Chí Tài. Sống cùng âm nhạc, hy sinh vì âm nhạc suốt mười mấy năm cuộc đời. Sự ra đi của anh như vết cắt cứa vào lòng khán giả, vào những người giành trọn tình yêu thương đối với anh, mãi mãi là nỗi buồn khó phai đi. Ở lại việt nam để cống hiến, chấp nhận xa gia đình, xa vợ hiền nơi cách nhau nửa vòng trái đất. Khổ đau là thế nhưng chưa bao giờ ngăn cản đam mê cháy bỏng bên trong Chí Tài rực lẽ suy cho cùng, với chúng ta mà nói, đam mê là tên gọi khác của nỗi đau, là sự đánh đổi và chấp nhận mọi thứ để thỏa mãn tình yêu ấy Cuộc đời là quá ngắn để chúng ta hoàn thành mọi thứ một cách trọn vẹn nhất, là quá ngắn để hết thảy những ước mơ có thể bước lên đỉnh cao cùng con người. Mặc cho đam mê là khát khao mãnh liệt bên trong tâm hồn, là điều thôi thúc con người hiện thực hóa ước mơ, là nấc thang có thể đưa chúng ta lên tới đỉnh cao danh vọng, cao quý và tốt đẹp nhất. Mặc cho là như thế ấy thì song hành cùng đam mê vẫn là nỗi đau. Nỗi đau là trạng thái gây nên cảm xúc tiêu cực, cảm giác đau đớn,khó chịu nơi sâu thẳm trái tim chúng. Nỗi đau có thể đến từ nhiều phía, nhiều vấn đề giữa bộn bề phức tạp cuộc sống. Đương nhiên đam mê cũng không ngoại trừ. Tôi đã từng nếm trải mùi vị ấy, từng phải dặn lòng mình mạnh mẽ cứng rắn biết bao trước sóng gió ồn ào của nỗi đau. Quả thực, đam mê là nỗi đau hay đam mê song hành cùng nỗi đau có thể làm sự sống trong chúng ta héo mòn trừ khi bạn đủ tỉnh táo mà vượt qua. Vốn dĩ hai tiếng đam mê ấy không đơn thuần biểu lộ khát khao, hy vọng trong ta mà rồi nó sẽ còn là nỗi đau đớn dai dẳng theo suốt cuộc đời con người tới lúc quay về với cát bụi nhạt nhòa. Cố nhiên , khi viết đến đây, tôi sẽ tự đặt ra câu hỏi cho chính mình rằng tại sao đam mê lại là nỗi đau cơ chứ? Tại sao đam mê không phải là sự hạnh phúc tràn trề mà thay vào đó là nỗi lo âu thường trực?. Tôi từng đọc một cuốn sách với nội dung bước đi trên đam mê là đi trên dải hoa hồng thấm đầy những mũi gai. Hoa hồng thì đẹp mà gai hồng vừa sắc vừa nhọn. Bản chất cuộc sống mà tạo hóa viết nên chưa bao giờ dễ dàng đối với nhân loại, không phải lúc nào cũng “ cầu được ước thấy”, lúc nào lọ điều ước cũng phát huy tác dụng của nó. Theo đuổi điều gì đó thì ắt phải chấp nhận hệ quả, chấp nhận sự thành hay bại, tốt hay xấu của vấn đề. Không ai biết trước được nỗi khát khao ấy có ân tàng từng lớp khổ đau hay không? Đó là quy luật buộc nhân loại vào thế phải chấp nhận. Hồi còn nhỏ, chúng ta thường mường tượng về một cuộc sống màu hồng, về ông bụt cô tiên sẽ hiện thực hóa những ước mơ, đam mê trong ta. Sau này lớn lên tôi mới hiểu chẳng có ông bụt cô tiên nào cả, tự vận động, bươn chải mới có kết quả. Đam mê dù ngắn hay dài, một tháng hay một năm cũng đủ sức công phá lòng người, khiến chúng ta rơi vào trạng thái trăn trở, suy tư, day dứt và lo âu. Tuốc ghê nép với đam mê văn chương dẫu cho viết tác phẩm “ mối tình đầu “ vỏn vẹn trong 10 ngày thì cũng đủ để ông trải qua cảm giác “ mất ăn mất ngủ”, bồn chồn, hồi hộp về sự ra đời của đứa con tinh thần đó. Kết quả, quá trình của đam mê chưa bao giờ nằm trên một con sông êm đềm hay dải lụa thướt tha. Dồn dập như sóng dữ, ồn ào như gió bão Đam mê càng lớn, nỗi đau càng nhiều, càng lấn sâu vào tâm hồn vốn dễ vụn vỡ nát tan. Máu, nước mắt, mồ hôi đánh đổi cho sự thành công nhiệt huyết, thời gian trả giá cho kết cục có thành công rực rỡ hay thất bại thê thảm. Chúng ta luôn muốn sống cùng đam mê, muốn nó vươn lên thành ngon lửa sáng nhất đẹp nhất. Ngọn lửa sáng nhất ấy có sức nóng của nó, liệu có mấy ai dám chấp nhận, dặn lòng mình bước qua tiến về phía trước mà chẳng lùi lại. Chàng trai , dance tài năng Lâm Vinh Hải để tiếp tục nuôi dưỡng đam mê , con đường nghệ thuật trong khoảng thời gian đỉnh cao nhất phải vượt qua nỗi đau tâm lí lẫn thể xác về căn bệnh thoát vị đĩa đệm mà bác sĩ đã khuyên anh giải nghệ, bệnh tật thách thức sinh mệnh ấy. Có những lúc tuyệt vọng khôn cùng và rồi tiếng vọng đam mê lại vang lên, gọi dậy trái tim chàng trai trẻ. Quả thực xuyên suốt một hành trình dài, chúng ta ai chẳng có đam mê, có khát khao của riêng mình, Nhưng đam mê vốn dĩ sinh ra không đơn thuần, không đơn giản, có nỗi đau con người mới thấm hết giá trị cao cả của nó. Con người có thể vỡ mộng, có thể bừng chợt nhận ra thực tại thật chán chường, phũ phàng vô đối với sự dồi dào nhiệt thành trước khi chấp nhận bước lên con đường này.. ƯỚC mơ , khao khát thay đổi cải tạo cuộc sống nhân loại đã thôi thúc Thomas Edison bắt đầu hành trình chế tạo dây tóc bóng đèn. Hơn nghìn lần thất bại là từng ấy lần ông buồn bã, chán nản, là từng ấy lần nghĩ rằng phải chăng đam mê này sẽ phải cất vào góc cũ nơi trái tim, nơi tâm tưởng. Nhà văn phải trải qua quá trình đau đớn như viên ngọc trai , “ vắt cạn kiệt những dòng suy nghĩ, hiến dâng dòng máu nóng “ của mình cho nhân loại, khổ công rèn dũa, sống chết với nghệ thuật, với con chữ thì mới có thể đem đam mê của mình rọi soi con đường cho độc giả. Chưa bao giờ trong thâm tâm tôi, đam mê không là nỗi đau, không là sự đớn đau tột cùng hay xót xa với hàng lệ nước mắt. Buông bỏ những điều đôi khi bản thân không mong muốn, chấp nhận hy sinh cuộc đời mình, để cuộc đời đổi thay. Những sóng gió, biến thiên giông bão ẩn nấp dưới đam mê to lớn, để rồi ta sẽ phải đánh đổi cuộc sống của mình đang tồn tại Éo le thay, cuộc đời lại luôn đặt con người vào những nghịch lí trái ngược, buộc chúng ta phải đắn đo. Thế mới ví cuộc đời là những sự lựa chọn. Nếu không đi theo tiếng gọi đam mê vốn đã sục sôi có thể làm ta ân hận, chán nản, đắn đo suốt thời gian dài. Cái cảm giác đi ngược với mong muốn của bản thân chưa bao giờ dễ chịu với bất cứ sinh vật nào, và con người cũng không ngoại lệ. Làm trái với đam mê thì đắn đo, hối hận còn chạy theo đam mê thì thương tổn đau đớn. Hai phương hướng ấy, không có phương nào là ngọt ngào với những sinh mệnh nhỏ bé. Một bên là hối tiếc, một bên là càng bước tới thì nỗi đau càng nhiều. Con người, bạn và tôi, chúng ta sẽ phải lựa chọn như thế nào đây. Thử nghĩ xem nếu một ngày chợt tỉnh giác, bạn phát hiện đam mê xóa tan đi nỗi đau vốn đã thuộc về quy luật thì điều gì sẽ xảy ra. Đảm bảo một chân lí rằng giá trị của đam mê, của khát vọng trong bạn sẽ không còn, đích đến sẽ chẳng còn uy danh lừng lẫy, và quá trình bạn bước đi chẳng còn thiêng liêng như thuở ban đầu. Chúng ta sinh ra, được hưởng mọi đặc ân của tạo hóa nhưng những đặc ân ấy buộc nhân loại phải trả giá bằng ngàn giọt nước mắt hay nỗi niềm khổ đau, bằng lựa chọn từ bỏ đam mê hay vẫn một lòng dấn thân vào đam mê ấy. Suy cho cùng, sự lựa chọn của mỗi người là khác nhau, và nếu là tôi, tôi vẫn chấp nhận đi theo đam mê của chính mình, biết là đau nhưng rồi sẽ vinh quang, biết là khổ nhưng rồi sẽ hạnh phúc, và biết là phải hy sinh nhưng quyết không để bản thân hối tiếc điều chi ở thời thanh xuân đẹp đẽ nhất Từ bỏ đam mê, than vãn về sự khổ cực , về tại sao cuộc đời lại bất công và trớ trêu đến thế trong quá trình hiện thực hóa ước mơ là điều chúng ta không nên làm và không được làm. Nó sẽ chẳng có nghĩa lý gì với thực tại hay thay đổi được hoàn cảnh của con người. Bạn có thể giành thời gian ấy để an ủi lòng mình, để chữa lành vết thương trong tâm hồn sau những lần mỏi mệt, đau khổ, để tận hưởng sự hạnh phúc tràn trề sau khi đam mê của chúng ta về tới đích đến. Không có cách nào ngoài việc phải dặn lòng mình chấp nhận đam mê là tên gọi khác của nỗi đau, phải vượt qua gian khó thì ngọn lửa ấy mới tiếp tục được nuôi dưỡng, mới để cho những ngày bạn sống đây là những ngày đẹp nhất. Bạn biết không? Có nỗi đau đớn ấy, có cảm giác tuyệt vọng, nước mắt và sự hy sinh ấy bạn mới trưởng thành, mới mạnh mẽ và xứng đáng với những gì mẹ tạo hóa đã mang đến. Đam mê nuôi dưỡng chúng ta nhưng cũng có thể giết chết chúng ta. Và ta không bao giờ được để nó có quyền giết chết chính bản thân mình. Hãy để nó là sự thôi thúc, là tinh thần, là niềm vui của bạn. Nỗi đau hôm nay chẳng hề chi, ngày mai đam mê sẽ lại mìm cười cùng chúng ta. Và rồi đến cuối cùng, dành cho những ai có đầy đủ sự kiên cường là thành công mỹ mãn, hạnh phúc vô đối Gần một năm nữa lại trôi qua, khoảng thời gian của đời người lại ngắn hơn một chút, và liệu bạn đã đủ sẵn sàng để vượt qua nỗi đau mang tên đam mê phía trước? Tôi vẫn đứng đây, chờ bạn, chúng ta hãy cùng nhau chiến thắng mọi chông gai, hãy vượt qua nỗi sợ của bản thân. Một khi đã dám đam mê thì đừng bao giờ quay đầu trở lại bạn nhé, như bông hoa hướng dương dù nắng hay mưa nó vẫn luôn ngoảnh về phía mặt trời lộng lẫy. Câu chuyện nghề nghiệp có lẽ là câu chuyện của cả một đời người. Tôi nghĩ cái nghề là cái sẽ đi cùng mình cho đến hết cuộc đời, dù cho một lúc nào đó, gia đình, bạn bè rồi người yêu quay lưng đi với tôi thì đam mê ước mơ sẽ vẫn ở lại – bên trong tư tưởng, đồng hành cùng tôi!Khoảng thời gian không thể quênNội dung Câu chuyện nói về khi tôi đi làm gia sư năm nhất Đại học. Hiện tôi đã tốt nghiệp cả 2 trường ĐH Ngoại thương & ĐH KHXH & NV. Lục lọi lại các bài viết cũ thì thấy, đăng lên để nhớ lại khoảng thời gian khó khăn thích Tâm lý, thích cách nhà trị liệu giúp đỡ các bệnh nhân của mình có một cuộc sống mới hạnh phúc hơn, và quan trọng tôi thật sự thích cách họ bước vào cuộc sống của thân chủ mình. Điều làm tôi thấy thú vị nhất không phải là làm thế nào để sống thật lâu mà làm cách nào để được sống thật sâu. Có lẽ từ “sâu” ở đây mang nhiều ý nghĩa nhưng với tôi, biểu hiện của cái “sâu” ấy là việc bạn làm thế nào để có thể bước đi thật sâu vào tâm hồn của những con người xung quanh bạn. Một phần tôi thích điều ấy vì tôi nhận thức được sự nhỏ bé của mình, trong thế giới hơn 7 tỷ người cùng sinh sống thì số người mình gặp được chắc sẽ chẳng là bao, và tôi thật sự rất quý những con người mà tôi được gặp trong suốt hành trình sống của mình. Bước thật sâu vào cuộc sống của họ là cách giúp tôi hiểu họ và giúp họ được nhiều hơn. Bắt đầu từ những suy nghĩ trong tư tưởng, tôi bắt đầu đam mê của mình bằng việc điền vào phiếu nguyện vọng Đại học khoa Tâm lý ĐH KHXH và NV với sự phản đối của người thân trong nhà. Tôi nhớ, để làm yên lòng mọi người tôi đã thi vào khoa Quản trị kinh doanh của Ngoại thương và theo học cả hai trường đương nhiên là tôi nói với gia đình là mình chỉ học ở Ngoại thương. Bước vào Đại học tôi mới thật sự thấy mình may mắn hơn mọi người vì quyết định đó, vì xác định được đam mê rồi thì những việc về sau, nó thật dễ nhất Đại học, tôi chỉ học ở Ngoại thương, bảo lưu kết quả ở Nhân văn để vừa học vừa đi làm kiếm ít tiền tự lo tiền học ở Nhân văn. Cuộc sống không đam mê làm tôi đôi lúc nản chí khi hằng ngày bước đến trường mà những thứ tôi nghe được không phải là điều mà tôi mong muốn. Thời gian cứ thế trôi, điểm tôi trong lớp giữ ở mức khá dù tôi biết rõ ràng tôi có thể làm hơn thế, tôi thiếu đam mê với kinh tế. Nhưng để năm sau được sống với đam mê của mình, tôi chấp nhận khoảng thời gian thử thách này. Thật ra lúc này khái niệm tâm lý còn trong tôi khá mơ hồ, tôi chỉ biết với tính tình của tôi thì tôi có thể nói chuyện thoải mái với tất cả mọi người tôi gặp, mở lòng ra mọi lúc và luôn sẵn sàng bước vào suy nghĩ của một ai đó khi họ cần tôi lắng nghe, chia sẻ. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những công việc mà tôi đã làm để bắt đầu theo đuổi đam mê của mình. Tuy học chuyên Văn nhưng các môn Tự nhiên tôi học cũng rất tốt, và năm đó tôi đã đi dạy thêm, tôi dạy 5 bé cùng một lúc, lương tháng cũng hơn 3 triệu, để dành và tiêu xài thì vẫn còn dư dả đối với một đứa sinh viên năm nhất như tôi. Chỉ có điều hơi cực, tôi không có lap, không có xe máy. Di chuyển chủ yếu bằng xe buýt và đi bộ, thật ra ở nhà cũng có một cái máy tính bàn cà tàng theo tôi là vậy vì nó rất hay trở chứng dù trời chưa đổi mùa -_-. Cái máy ấy là của báu duy nhất khi đó của tôi, và tôi cũng hay dùng nó để viết mấy thứ hay ho của riêng mình. Kết thúc mục giới thiệu bản thân, xin lỗi mọi người về sự dài dòng phía trên, tôi bắt đầu câu chuyện của tôi đây!Trong đám học trò, phải nói đứa làm tôi ấn tượng nhất là một cậu bé lớp 5. Em 10 tuổi rồi nhưng đọc rất chậm, thường thì trước khi đọc từ nào em cũng phải ngồi đánh vần rất lâu. Khi tìm đến tôi để nhờ kèm cho em, mẹ em nói với tôi rằng đã đổi nhiều gia sư rồi, thế nhưng vẫn đâu vào đấy, nguyên văn câu nói của mẹ em là “Ai cũng bỏ chạy”. Đương nhiên với nhiêu đó thông tin cũng đã đủ làm một đứa sinh viên năm nhất như tôi mướt cả mồ hôi “Eo ôi, mình đủ khả năng không đây?”. Tôi tự hỏi nhưng cũng không tự trả lời được, vì thế tôi quyết định coi đây như thử thách, không nghĩ nhiều mà bắt tay vào làm thôi. Ngày đầu tôi đến nhà bé, đó là một phòng trọ nhỏ ở cuối dãy. Một căn phòng với một gác phía trên, tôi nghĩ chắc để ngủ vì dưới phòng chỉ để vỏn vẹn một chiếc ti vi, không thấy thêm đồ đạc chi cả. Tôi làm quen với em và hỏi mẹ em đâu rồi. Câu trả lời làm tôi nghẹn đứng. “Mẹ em ra tiệm net chơi rồi chị”. Có lẽ vì vào đời trễ hay sao mà nghe câu trả lời xong tôi hơi choáng. Em hỏi tôi rằng một tháng tôi tính em bao tiền. Tôi bảo tôi sẽ bàn với mẹ em sau thì tiếng sét thứ hai giáng vào đầu. “Chị đừng lo, tuy mẹ là vợ bé nhưng tiền ba đưa cho mẹ nhiều hơn vợ lớn nhiều, chị muốn bao nhiêu cũng được”. Những lời nói ấy phát ra dưới một giọng nói ngây thơ và một ánh mắt không hề có bất cứ suy nghĩ nào khiến tôi như đứng hình. Bất chợt tôi để ý em, em cứ như một cậu bé lớp 5 trong hình hài một cậu nhóc lớp 1 vậy, em ốm tưởng chừng như không thể ốm thêm được nữa. Gạt mọi suy nghĩ, tôi quyết định bắt đầu công việc chính của mình. Môn đầu tiên tôi dạy là Toán, phải nói bạn không biết tôi đã bất ngờ thế nào với khả năng tính toán của cậu nhóc đâu, phải là hơn những trông đợi của tôi rất nhiều. Vì trước khi dạy nhóc tôi có dạy mấy nhóc nữa, để truyền đạt kiến thức toán cho các nhóc đó phải nói là tôi cũng nhức đầu đau não nhiều phen. Thế mà với em, tôi chỉ nói chưa đầy năm câu giải thích em đã bảo em hiểu rồi và kêu tôi đưa bài tập em làm và sửa cho em. Không sai một câu nào các bạn ạ… Tôi tự hỏi là mình nên tin vào đâu để tiếp tục dạy, rõ cậu bé rất thông minh… Nhưng vấn đề bắt đầu khi qua toán đố, toán đố là hình thức toán toàn chữ, em nói với tôi, dường như em không hiểu đề, việc đánh vần đối với em quá khó. Như hiểu rõ mọi chuyện, tôi nói em lấy sách tiếng Việt ra đọc tôi nghe bất kì bài văn nào em thích, em tỏ ra lúng túng và kém linh hoạt hơn khi nãy. Phải nói một tiếng sau tôi dành để chỉ em đọc một bài tập đọc. Kết thúc giờ học, tôi xoa đầu rồi chào tạm biệt em. Tôi hỏi là khi nào mẹ về, em lắc đầu không biết, tôi hơi lo nhưng nghĩ chắc em cũng đã quen rồi. Em đóng cửa, tôi leo lên chiếc xe đạp cà tàng của bà tôi, con đường về nhà như dài ra… Đọc kém, đánh vần kém nhưng rõ thông minh mà… tại sao? Tôi cứ nghĩ về nó suốt cả quãng đường dài. Rõ là tôi vẫn chưa đủ kinh nghiệm và kiến thức để hiểu rõ vấn đề, nhưng nó đủ làm tôi đau não mấy tuần liền cùng với đống bài tập Đại học trên trường. Nhưng nói thật, chuyện tôi để tâm là chuyện cậu nhóc, chứ về kinh tế, hình như đầu tôi vẫn chưa thông lắm . Sau vài tuần, tôi mới để ý ba em rất ít khi về nhà, mẹ em thì cứ đi suốt như vậy, tối em thường tự nấu mì gói để ăn, được một cái an ủi là em rất vui và chia sẻ với tôi rất nhiều mỗi khi tôi đến dạy em. Tôi vui vì làm được một điều gì đó cho em. Em ít nói chuyện với gia đình, ít được trò chuyện và chia sẻ với ba mẹ, có phải đó là lý do gây khó khăn trong việc học tiếng Việt của em không? Lúc đó, đầu tôi cũng chỉ nghĩ được có vậy, thế là tôi nói chuyện với em nhiều hơn, tôi ở lại thêm nửa tiếng mỗi ngày để nói chuyện với em, những câu chuyện trường lớp bất tận của con nít, rất ngây ngô và dễ thương. Khi tôi dạy em cũng là lúc em sắp thi chuyển cấp. Em cười rất tươi nói với tôi rằng, chị không cần lo đâu, nhất định em sẽ đậu để chị vui. Tôi quay mặt đi vì tôi xém rơi nước mắt… Nhưng rồi mọi chuyện vẫn làm tôi bất ngờ, đợt thi chính thức em vẫn rớt. Lúc đó tôi hỏi em mấy bài này chị dặn đọc ở nhà em không đọc hả? Rồi tôi không cầm được nước mắt khi em bảo “Ở nhà một mình em buồn nên bắt tivi lên xem, xem cả ngày, tối thì ngủ quên đến sáng rồi vào thi”. Bài em chưa đọc lại chính là bài mà em lên thi hôm sau. Tôi buồn, tôi trách bản thân quá ỷ lại vào khả năng của bản thân và lời nói của em. Tôi khóc… em đến dỗ tôi. Tôi thấy mình là một gia sư chẳng ra gì cả, em lại bảo thi lại chắc chắn em sẽ đậu, lại bảo tôi đừng buồn… Nhưng đợt này tôi cũng quyết tâm hơn, tôi qua dạy em mỗi ngày cho đến ngày thi lại. Đến ngày biết kết quả, em mượn mẹ điện thoại gọi báo với tôi em đã đậu, trường em đậu là một trường cấp 2 gần nhà tôi. Tôi đã rất vui, tôi lại xém khóc khi đang còn ngồi học tại trường Đại học… Tôi mau nước mắt lắm, vì quan điểm sống của tôi là phải luôn chân thật với cảm xúc của mình. Bởi vậy, khi thấy một cô gái mau nước mắt, bạn đừng hiểu lầm rằng họ yếu đuối, vì tôi hiểu rõ bản thân tôi mạnh hôm sau không dạy nhưng tôi vẫn hay qua nói chuyện với em, em bảo năm sau tôi tiếp tục dạy em được không? Đương nhiên là tôi đồng ý rồi, tôi quý em như một người bạn nhỏ. Khoảng thời gian vui vẻ chưa được bao lâu, mẹ em nói với tôi bên trường cấp 2 quyết định không nhận em, vì bảng điểm mấy năm trước của em và học kì I lớp 5 quá thấp, vả lại em còn thi lại mới đậu. Tôi chết lặng trong ngỡ ngàng. Bây giờ, giáo dục là như vậy sao? Mẹ em tâm sự với tôi rằng sẽ gửi em đến nhà chú ở Long Thành để đi học. Tôi hỏi sao chị không đi cùng bé thì chị trả lời “Em thấy đó, ba nó xa vợ lớn nên có chị, giờ chị đi, chị không giữ ổng lại thì không biết ổng còn có ai?”. Nghe đến đây tôi thấy tôi bớt giận chị hơn, vì ánh mắt chị cũng buồn như bao người phụ nữ khác khi có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tôi chỉ gật đầu, dù buồn nhưng tôi nghĩ tôi phải tin tưởng và hy vọng vào em. Tôi nói với chị và em, mai tôi quay lại dạy bữa cuối. Tôi về làm quà cho em, tôi dự tính xin chị cho tôi dắt em đi chơi một ngày thay vì học. Hôm đó, tôi đến sớm hơn mọi ngày, tôi thấy chị đứng chờ tôi. Tôi vui vẻ chạy lại nói với chị việc dẫn em đi chơi. Nhưng như có dự cảm gì đó, tôi hỏi chị “Hiền đầu rồi chị?”. Chị nói nó về Long Thành từ sáng rồi, chị đưa tôi khoảng tiền dạy thêm tháng cuối rồi chào tôi đi đâu đó. Tôi chào chị rồi quay xe đạp về, con đường dài ra như cái cảm giác ngày đầu tôi đạp xe về sau khi gặp em, tôi nhớ về nụ cười của em, những câu chuyện em kể tôi, nghĩ về tương lai em… về lời hứa tôi nói với em hôm sau tôi quay lại dẫn em đi chơi vẫn chưa thực hiện được… Nhưng bạn biết đấy, sống là phải không ngừng hy vọng, tôi cũng sẽ như thế, chỉ là một cuộc chia tay như bao cuộc chia tay thôi mà… ấy thế, tôi lại khóc suốt quãng đường về nhà…“Vẫn mong em sẽ luôn sống khỏe mạnh và hạnh phúc”.Một mẫu chuyện nhỏ trong cuộc đời của tôi mà có lẽ tôi mãi không quên được. Tôi sẽ vẫn bước tiếp con đường để thực hiện ước mơ của chính tôi, về sau này tôi vẫn hay kể lại với bạn bè chuyện của em, như một cách làm cho tụi nó bớt nản khi gặp chuyện không vui. Vì bên cạnh cuộc đời mình, còn rất nhiều mảnh đời bất hạnh mang những nụ cười rất hồn nhiên và đầy hy AnhBài viết được thực hiện vào ngày 20/05/2015 Mới nhất Thời sự Góc nhìn Thế giới Video Podcasts Kinh doanh Bất động sản Khoa học Giải trí Thể thao Pháp luật Giáo dục Sức khỏe Đời sống Du lịch Số hóa Xe Ý kiến Tâm sự Thư giãn Tag Mới nhất Cũ nhất Tại sao người về hưu nên có thú vui riêng? MỹCó niềm đam mê, cho dù là cơ khí hay sưu tầm, tình nguyện hay du lịch, đều có thể nâng cao sức khỏe tinh thần và thể chất của người về hưu. Cặp vợ chồng chi tiền tỷ làm nhà di động trên xe tải Hà NộiAnh Trịnh Quang Huy tự tay thiết kế chiếc xe tải 3,5 tấn thành nơi ở đủ tiện nghi, đưa gia đình đi du lịch, sống trường kỳ trên căn nhà di động. Chàng trai bỏ làm nhân viên bán ôtô về nuôi vẹt sinh sản Hà NộiĐang có thu nhập ổn định trong lĩnh vực ôtô, Nguyễn Trọng Dương từ bỏ để dành hết thời gian nuôi vẹt sinh sản vì yêu thích loài yến phụng thông minh, tình cảm. Chi tiền tỷ tự chế tạo xe đua thể thao F4 Hà NộiAnh Nguyễn Hải Đính chế tạo thành công xe đua F4 đạt vận tốc 140 km/h sau gần một năm với chi phí gần một tỷ đồng để thỏa mãn đam mê tốc độ. 5 lần thi lại đại học để được học ngành mơ ước Mười năm, bốn lần thi trượt đại học, có những lúc tôi tưởng đã phải từ bỏ giấc mơ từ nhỏ của mình khi cứ liên tục thiếu 0,3-0,5 điểm. Nhân viên phục vụ đam mê trêu khách hàng Bằng cách mang theo mô hình món ăn khách gọi, anh chàng nhân viên khiến không ít phải bất ngờ. Cô gái làm bánh siêu thực Bạc LiêuNguyễn Hồng Đào từng học kế toán nhưng bỏ việc sau một tháng đi làm vì không thích, bất ngờ tìm thấy đam mê của đời mình khi đi làm thêm ở một tiệm bánh ngọt. Chàng trai miền núi làm Su-30MK2 mô hình Yên BáiHoàng Văn Khôi dân tộc Tày ở huyện Lục Yên tìm hiểu và làm thành công nhiều máy bay mô hình, thoả mãn đam mê và bán thu về hàng chục triệu mỗi tháng. Bảo tàng bóng đá của doanh nhân Hà Nội Sưu tầm được hàng trăm chiếc áo còn nguyên vết bẩn trên sân của cầu thủ, anh Quốc Cường còn được những ngôi sao hàng đầu làng túc cầu quay video chào hỏi, ký tặng. Nặn tượng sinh vật thần thoại, kiếm trăm triệu đồng mỗi tháng Ở tuổi 25, Nguyễn Hải Âu bỏ nghề thiết kế nội thất để theo đuổi đam mê nặn tượng đất sét, sau 5 năm có thu nhập trung bình 100 triệu đồng một tháng. Bộ sưu tập cassette cổ tiền tỷ TP HCMSau hơn 5 năm sưu tầm, đến nay anh Lê Phước Trung có hơn 500 mẫu cassette, trị giá khoảng 1 tỷ đồng. Thầy giáo sưu tầm hơn tinh thể TP HCM6 năm qua, thầy Nguyễn Bá Tuyên, giáo viên dạy thiên văn và địa chất, đi nhiều nơi trong nước sưu tầm hơn tinh thể để thỏa mãn niềm đam mê. Giỏi chơi đàn nhưng học Y để chiều lòng cha mẹ Chiều lòng bố mẹ, tốt nghiệp ngành bác sĩ nhi bên Mỹ, có một cuộc sống tuy sung túc, nhưng bạn tôi lúc nào cũng như người vô hồn. Khởi nghiệp với nghề vẽ tranh trên sỏi TP HCMMỗi tháng chị Nguyễn Thị Tuyết Nhung, 31 tuổi ở TP Thủ Đức, vẽ khoảng 500 bức tranh trên sỏi, bán với giá từ đến 6 triệu đồng. Hối hận nghỉ hưu sớm Đúng một năm, một tháng sau khi nghỉ hưu ở tuổi 38, Hùng Tú nộp đơn xin đi làm lại dù tài khoản tiết kiệm đủ cho cả gia đình chi tiêu vài chục năm nữa. Từ bỏ đam mê, về quê lập nghiệp Nhiều người trẻ luôn miệng nhắc đến tư tưởng 'sống vì đam mê', lao theo những ảo vọng nơi phố thị, để rồi nhận ra đời không như là mơ. Bốn năm khổ luyện thành thủ khoa của chàng trai mê múa 18 tuổi, chàng trai Mù Cang Chải mới chính thức được học múa sau nhiều lần bị bố mẹ phản đối. Kỹ sư công nghệ thông tin bỏ nghề đi làm chuông gió TP HCMXưởng chuông gió nhạc thiền của anh Hồng Đức, 34 tuổi, cho ra đời 300 sản phẩm mỗi ngày, giá bán lên tới 12 triệu đồng một bộ. Lãng phí đại học vì nghe theo định hướng của cha mẹ Chọn đại học vì cha mẹ làm trong ngành, có người quen đỡ đầu, nhiều người nhanh chóng nhận ra đó là một sai lầm. Trượt đại học vẫn theo đuổi đam mê Bạn thức dậy trong tình trạng mệt mỏi, cảm thấy áp lực khi phải đối mặt với lịch làm việc, học tập dày đặc lặp đi lặp lại mỗi ngày? Trong cơn say anh đến bên emNghe chơi vơi tìm đâu con đam mê cuốn lấy đôi taHai người xa lạ chỉ một lần gặp cơn say ta đến bên nhau,Cho qua đi những tháng năm cô tim say chỉ muốn yêu thươngDù ta và em là hai kẻ xa ngờ đâu một lần là định mệnh,Chỉ một lần tình mãi không phai,Nào ngờ đâu một lần đã trao nhauLà trọn đời ta ôm sầu là ai sau đêm định mệnhTa nào biết em ở đâuEm là ai trên cuộc đời nàyĐể tương tư tìm quên sầu là ai cho ta đợi chờMong lại thấy em trong cơn say,Em là ai phải chăng là thậtMà sao ta cứ mãi đi tìm.

bao đam mê có em trong ngày tháng